Cuộc thi viết: Hành Trình Đến Với Bộ Môn Chạy Bộ

"Anh"- Người thầy đầu tiên

Đăng vào 05/04/2021
441 Lượt xem
1 Lưu
Thêm vào mục yêu thích

 "Chơi vơi", một từ mà có lẽ rất nhiều người đã từng cảm nhận và trải qua. Nó là một nỗi cô đơn và bất cần của một cô gái sau bao tổn nhiêu tổn thương đã mất dần niềm tin vào cuộc sống, không có lấy một người bạn để trút lấy hết muộn phiền, không có một thứ gì khiến cô gái ấy cảm thấy cuộc sống còn niềm vui.

 Tôi đến với chạy bộ rất tình cờ vào một buổi chiều mát những ngày đầu COVID, trong một phút ngẫu hứng tôi đã chạy theo "Anh" hơn 1km Quảng Trường, và cũng từ đó "Anh" phát hiện ra tố chất thể thao trong con người tôi. Cám ơn "Anh"- người thầy đầu tiên.

 Nụ cười sảng khoái đầu tiên của tôi sau quãng thời gian chơi vơi ấy chính xác là trên đường chạy, tôi dần gắn bó với môn thể thao này từ đó.

 Thầy không biết nhiều về kiến thức chạy bộ bằng tôi của hiện tại, nhưng thầy đã dành hết tất cả những gì thầy biết truyền đạt lại cho tôi. Mỗi khi trời tờ mờ sáng, cảnh hai thầy trò cùng nhau lang thang trên khắp các con đường không còn xa lạ với mọi người. Thầy từng nói: tôi có tố chất để trở thành vận động viên, vì thế thầy không ngần ngại bỏ công sức ra rèn giũa tôi từ những bước chạy, kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại những vấn đề vì dinh dưỡng,tập luyện tránh chấn thương như thế nào, điều chỉnh nhịp thở và bước chân ra sao ( sau này tôi biết có nhiều cái thầy dạy không đúng lắm,nhưng thầy đã dạy cho tôi bằng tất cả kinh nghiệm của thầy (◠‿◕) ). 

 Ngày thầy chuyển công tác, tôi đã khóc. Cảm giác của bạn thế nào khi sáng thức dậy, bước ra khỏi nhà, bâng quơ tìm một hình bóng quen thuộc mà chắc chắn không bao giờ nhìn thấy nữa? Hụt hẫng lắm đúng không? Chán nản lắm đúng không? Chúng tôi đã từng có với nhau rất nhiều dự định, những cung đường mới chưa khám phá, những cuộc thi mà thầy với tôi đều ao ước cùng tham gia, hoặc đơn giản chỉ là lời hứa "cùng nhau chạy khắp Bảo Lộc". Cũng vì những điều chưa thể hoàn thành này, tôi như con thiêu thân lao vào tập luyện,và rồi khi có những thành tích nhất định, những người bạn đầu tiên cũng dần đến bên tôi. Họ chỉ cho tôi những thứ đơn giản nhất như pace có nghĩa là gì chạy phải tập luyện ra sao cho bài bản. Sau 6 tháng từ khi biết đến chạy bộ, Tôi đã cùng hai người bạn đầu tiên lập nên câu lạc bộ chạy bộ của thành phố Bảo Lộc, đưa nó dần dần phát triển. ( Bây giờ sau 7 tháng hoạt động đã có hơn 20 thành viên)

 Runbiz cũng giống như showbiz, đều ồn ào, náo nhiệt và thị phi. Tôi bước vào thế giới đó trong bỡ ngỡ, tham gia giải chạy đầu đời bằng một cái DNF mặc dù đã dẫn đầu hơn 16km, một bài học kinh nghiệm cho sự hung hăng và háu thắng lúc bấy giờ. Sau đó, tôi thu mình lại, khiêm tốn hơn, lắng nghe và học hỏi nhiều hơn, không còn thích khoe khoang thành tích của bản thân như trước nữa, bởi vì tôi nhận ra thế giới rộng lớn ngoài kia có rất nhiều người giỏi hơn tôi, kinh nghiệm thi đấu cũng hơn tôi. Trong một cuộc thi, để bước lên chiếc bục vinh quang kia thật sự phải trầy trật lắm, nhưng sau 30 giây vinh quang trên chiếc bục đó, tất cả liền trở thành quá khứ, vì thế, để đủ sức vươn tới chỗ mà tất cả các runner khác đều muốn thử một lần bước lên, chúng ta phải thật nỗ lực, nghiêm túc, kiên trì và cố gắng tập luyện.

 Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên bước lên bục vinh quang, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của "Anh", tôi đã tự nhủ thầm: Cuối cùng em cũng làm được những gì em từng hứa. Thật lòng tôi phải cám ơn "Anh" - người thầy đầu tiên, vì đã đưa tôi đến với chạy bộ, để tôi được một lần nữa trở lại là chính tôi. Chạy bộ đã thay đổi tôi, và tôi tin các bạn cũng vậy. 

Đây là khu trao đổi của cư dân mạng, những nội dung trên không đại diện cho lập trường của biji